Đây là câu chuyện về một bầy ốc sên sống tại Quê Hương Bồ Công Anh, dưới tán lá ô rô rậm rạp, vốn vẫn sống một cuộc đời chậm chạp, lặng lẽ, và chỉ gọi nhau đơn giản là “sên”, cho tới khi một con trong số chúng nghĩ rằng thật bất công khi không có một cái tên riêng và nhất là nó muốn biết được lý do tại sao loài sên lại chậm chạp đến thế. Bỏ ngoài tai mọi lời chế giễu của những đồng loại đã quá quen với cuộc sống chậm chạp và lặng lẽ vốn có, kẻ “nổi loạn” quyết chí rời xa gia trang ô rô, lên đường kiếm tìm cho mình một cái tên riêng cùng lời giải đáp cho thắc mắc bấy lâu. Trên hành trình ấy, nó gặp một bác rùa già, người đã đặt cho nó cái tên “Dũng Khí” và chỉ cho nó thấy tận mắt một hiểm họa lớn đối với mọi loài sinh vật của đồng cỏ: con người!
Chú ốc sên nhỏ quyết định quay về báo tin cho đồng loại, cùng với đó là cả nhà kiến, bọ hung, và chuột chũi… mà nó gặp trên đường. Chính nhờ sự chậm chạp và gan dạ, “Dũng Khí” đã giúp nhiều sinh vật thoát khỏi nguy hiểm, đồng thời dẫn dắt các anh em của mình vượt qua chặng đường gian khổ, tìm đến một Quê Hương Bồ Công Anh mới, an toàn và đầy hứa hẹn.