Cố thủ tướng Phạm Văn Đồng từng nói: “Nghề giáo là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Nhưng tới khi trở thành cô giáo thì tôi mới cảm nhận được hết sự cao quý ấy. Bởi nghề giáo không chỉ dạy chữ - dạy người mà còn rèn cho ta tính kiên nhẫn, cái tâm với nghề giáo viên.
Khi còn bé, mỗi lần thấy cô giáo nhịp nhịp cây thước trên tấm bảng tôi lại có ước mơ cháy bỏng đó là trở thành một cô giáo. Thế rồi ước mơ ấy cũng trở thành sự thật. Bao cảm xúc đã vỡ òa khi lần đầu tôi được nghe học sinh gọi mình là cô. Và thật tự hào biết bao khi tôi được đứng trên bục giảng của mái trường tiểu học Phan Đình Giót – nơi đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi. Ở đây, tôi đã cảm nhận hết được sự tâm huyết với nghề của đội ngũ giáo viên, một tập thể luôn sục sôi nhiệt huyết trong công việc cũng như luôn sẵn sàng sẻ chia muôn điều trong cuộc sống. Điều đó đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi, giúp tôi có thêm nhiều cơ hội để học hỏi và thấy mình ngày một trưởng thành hơn. Hình ảnh người giáo viên trong cách nhìn của mọi người luôn gắn với sự an nhàn, không đua chen danh lợi. Điều đó chỉ đúng một nửa. Quả thật, những con người ấy đang âm thầm cống hiến, âm thầm tỏa hương, không ồn ào, không phô trương nhưng làm sao có thể an nhàn cho được khi ngày đêm họ luôn trăn trở để không ngừng đổi mới phương pháp dạy học và luôn luôn sáng tạo chỉ với một mong muốn đem đến cho học sinh thân yêu của mình những điều tốt đẹp nhất, “tất cả vì học sinh thân yêu”.
Trường tiểu học Phan Đình Giót – ngôi trường trong mơ của nhiều học sinh
Tập thể đội ngũ giáo viên nhà trường
Được sự giúp đỡ của các thầy cô và các anh chị đồng nghiệp, tôi đã cảm thấy tự tin hơn. Từ niềm tin và nguồn động viên to lớn ấy, tôi càng cảm thấy gắn bó và yêu nghề. Và tôi đã luôn nỗ lực phấn đấu, cố gắng nghiên cứu tìm tòi, học hỏi, bổ sung kiến thức để vững vàng về chuyên môn, bởi trong thời đại bùng nổ công nghệ thông tin này, không tiến sẽ lùi.
Trải qua gần 7 năm giảng dạy, có thể nói một tuổi nghề còn khá non trẻ, nhưng đó cũng là quãng thời gian với bao kỉ niệm vui buồn cùng học sinh. Có lúc lòng dâng tràn niềm vui, niềm tự hào với những thành tích của các cô cậu học trò bé nhỏ, nhưng cũng có những lúc se thắt lòng khi các em chưa nghe lời. Ngày ngày, đứng trên bục giảng, tiếp xúc với nhiều đối tượng học sinh khác nhau, có em ngoan, có em chưa ngoan, có em giỏi, có em chưa giỏi nhưng tôi đã nhận ra rằng, với thiên chức cao cả mà xã hội đã giao, người giáo viên vẫn luôn trao cho các em những phần quà bằng nhau, đó là món quà tri thức. Có thể nói, công lao của thầy cô giáo luôn gắn bó với sự thành công trong tương lai của mỗi người, mỗi thế hệ. Người giáo viên không chỉ truyền thụ kiến thức cho học sinh mà còn dạy các em thành người, dạy những điều hay lẽ phải, rèn luyện kĩ năng sống, giúp các em phát huy tính sáng tạo.
Giờ học Tự nhiên và Xã hội lớp 3A9
Học sinh được thực hành nhiều thí nghiệm mới lạ
Cùng nhau chia sẻ những lời yêu thương đến mọi người
Cô giáo kết hợp cùng ban phụ huynh tổ chức trung thu cho các con
Cùng sáng tạo với mặt nạ giấy
Bữa ăn trưa của các con học sinh
Tập thể 3A9 đoàn kết, yêu thương
Dẫu biết rằng hiện nay có bao nhiêu "cơn bão" đang đổ dồn về nghề giáo, ít nhiều vơi bớt niềm tin. Để làm tròn vai, đối với mọi cô giáo tiểu học thật không dễ dàng gì, nhưng tôi luôn có niềm tin vào chính mình và tôi biết mình đã đúng.
Cảm ơn nghề đã cho tôi nhiều bài học, nhiều cảm xúc và những yêu thương, trách nhiệm trong công việc…
Nhân ngày 20/11 kính chúc các thầy cô giáo, các bạn đồng nghiệp một sức khỏe dồi dào, một tình yêu bao la với nghề và ngọn lửa cháy bỏng với đam mê trong nghề dạy học!!!